Tôi và vợ cũ tìm hiểu nhau 9 năm mới đi tới đám cưới. Khi đó, tôi đang học năm cuối cấp 3. Bạn bè ai cũng ngỡ ngàng vì cô khá xinh xắn, ngây thơ dù thế hoàn cảnh gia đình lại quá khác nhau. Nhà tôi bố mẹ đều làm cán bộ cả còn cô ấy bố mẹ làm nông nghiệp, nhà ở 1 xã vùng sâu vùng xa, xung quanh toàn đồi núi, nghèo lắm.
Cho nên bố mẹ tôi phản đối kịch liệt vì cho là, cưới cô ấy thì hai bên quá khác xa nhau, gia cảnh khác nhau thì chắc chắn lối sống cũng khác. Thế nhưng tôi vẫn bỏ ngoài tai lời bố mẹ và quyết gắn bó bên cô ấy.
Do vậy mà suốt những năm học đại học cho tới khi ra trường, tôi vẫn không chịu xa cô ấy. Ra đi làm, tới lúc 30 tuổi, bố mẹ vẫn không thấy tôi dẫn cô nào về ra mắt mới biết chúng tôi vẫn đang bên nhau. Mẹ tôi suốt ngày mai mối thúc giục tôi đi tìm hiểu nhưng tôi không nghe. Cuối cùng vì mong ngóng có cháu bế quá mà đành chấp nhận cho tôi lấy cô ấy.
Khi ấy, sau 4 năm đi làm, hai chúng tôi đã tiết kiệm được 1 khoản kha khá. Muốn lưu giữ kỷ niệm sau 9 năm yêu nhau, chúng tôi đã lựa 1 gói chụp giá gần 50 triệu. Chắc chắn ai nghe cũng muốn ngã ngửa dù thế chỉ người trong cuộc như chúng tôi mới hiểu. Để có thể đi đến với nhau, chúng tôi phải trải qua khá nhiều khó khăn, trắc trở đến chừng nào.
Chúng tôi vừa đi chụp ảnh vừa xem như đi trăng mật đợt đầu luôn. Cho nên mà ngoài trọn gói 50 chục triệu cho viện ảnh cưới, chúng tôi còn chi thêm vài chục tiền ăn chơi, du hí khắp các vùng miền Tây, Nha Trang, Đà Nẵng luôn. Có lẽ chi hơi mạnh tay tuy nhiên mà cả đời chỉ có một lần nên chúng tôi không tiếc.
Sau đó, một đám cưới linh đình diễn ra. Quan khách hai bên đến gần 600 người. Bố mẹ tôi trao vàng đế trĩu cả cổ cô dâu. Treo không hết vàng, anh em họ hàng còn đeo lên tay, chồng chéo lên cổ. Chắc hẳn nếu ai đọc mấy tin trên mạng về mấy đám cưới đầy vàng sẽ tưởng tượng được hình ảnh vợ tôi hôm đó.
Mặc dù vậy, sau đó 1 tháng, vợ chồng tôi bắt đầu lục đục. Vợ tôi khó tính hơn tôi biết. Có lẽ vì mấy năm yêu nhau không tìm hiểu kỹ. Lúc chưa yêu việc gì cô ấy cũng làm hết, từ rửa bát, nấu ăn, giặt giũ. Bây giờ cưới về, tôi đi làm đã mệt rồi . Về đến nhà, vừa đặt cái túi xách xuống ghế chưa kịp nghỉ, cô ấy đã hét ầm lên đòi tôi chặt gà, băm thịt, nhặt rau... nấu ăn. Mấy cái việc đó, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa khi nào đụng tay, thế mà mới cưới vợ mấy hôm, vợ tôi đã đòi “huấn luyện” cho tôi làm việc nhà rồi.
Một lần mẹ tôi gọi điện ra, tôi lỡ miệng bảo đang nhặt rau, mẹ tôi hét ầm lên cấm tôi làm tiếp, vậy là 2 vợ chồng cãi nhau. Cô ấy chửi tôi là “cậu ấm bám váy mẹ”, nhục quá tôi có tát 2 cái vào má vợ, vậy mà cô ấy xách đồ bỏ đi rồi đòi li dị luôn.
Sẵn không thích con dâu, mẹ tôi bảo “nó muốn bỏ thì bỏ luôn, báu lắm đấy”. Vậy là tôi ký xoẹt vào tờ đơn cho cô ấy mang ra tòa.
Tháng sau, tòa gọi. Cô ấy trả hết vàng nhà tôi trao, chỉ đòi có mỗi bộ ảnh cưới trị giá 50 triệu. Tôi không đồng ý, tôi không thể để mặt mình ở bên người không còn là vợ mình nữa. Đã ly hôn thì đốt hết, hủy hết, để làm gì cho ám ảnh.
Thế nhưng vợ tôi vẫn nhất quyết đòi giữ ảnh, tôi không chấp nhận, vậy là lại đưa ra tòa xét xử. Thẩm phán chẳng hiểu thế nào cứ bênh vợ nói tôi để lại. Tôi nhất quyết không chấp thuận, nếu muốn giữ thì cắt phần người tôi ra. Cuối cùng vợ cũ tôi đành đồng ý hủy ảnh cưới, tôi mang ảnh ra đường châm lửa đốt. Vợ tôi lúc đó mắt buồn lắm cứ nhìn mãi vào đám lửa cháy theo tro tàn bay theo gió.
Vậy là cuộc hôn nhân kết thúc nhanh chóng sau tháng rưỡu chúng tôi cưới với nhau, sau 9 năm yêu nhau mặn nồng. Mấy đêm nay, tôi vẫn không thể ngủ được bởi 1 nỗi trăn trở “Tại sao vợ tôi lại muốn giữ lại mấy bộ ảnh mà trả hết vàng?” Ảnh có giá trị gì đâu, sao cô ấy cứ muốn giữ bằng được?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét