Anh chị cưới nhau tới giờ đã được 10 năm. Giữa 2 vợ chồng
không còn xúc cảm và hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ
còn là nghĩa vụ. Anh bắt đầu thấy chán ngán.
Nhất là khi công ty vừa nhận về 1 người phụ nữ trẻ hết sức
sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh. Anh chợt có cảm giác cô ấy là mùa xuân thứ 2
của anh. Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly hôn với vợ. Chị dường như đã
trơ lỳ, bình thản, đồng ý những đòi hỏi của anh.
Thủ tục ly hôn tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa,
anh chị đã trở thành những người tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải
vô cùng, anh nhìn chị nói: “Trời tối rồi, hay là minh đi ăn cơm đã”.
Chị nhìn anh nói: “Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương
Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly hôn.
Chúng mình đến đó đi?”
Anh gật đầu. 2 người, 1 trước 1 sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng
Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, cô phục vụ đã bước vào nói: “Anh chị
dùng gì ạ?”
Anh nhìn chị nói: “Em gọi đi.” Chị lắc đầu: “Em ít khi ăn
nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi.
“Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món
hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đấy
là món “Ký ức cuối cùng.”
“Thôi được”, chị hất làn
tóc xõa trước mặt ra sau, nói: “Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm
nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo
luộc.”
“Anh gọi gì ạ?” Cô phục vụ nhìn anh. Anh sững người. Lấy
nhau được 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm,
ngồi thừ ra đó.
“Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi rất thích.” Chị
vội chữa thẹn cho anh. Cô phục vụ cười: “Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng
tôi ăn bữa cơm cuối cùng, mọi người đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng
dùng món “Ký ức cuối cùng” nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ
chồng ly hôn: Đồ uống ướp lạnh. Mọi người người đến đây, không có ai từ chối sự
lựa chọn này.” Anh chị gật đầu: “Được.”
Một lát, cô phục vụ mang đến 2 suất đồ uống ướp lạnh. Trong 2
suất có một suất xanh lơ, toàn đá đập vụn; một suất đỏ tươi, còn đang bốc khói.
“Bữa tối này gọi là “một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển”. Mời anh chị thưởng
thức.” Cô phục vụ nói xong lui ra. Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi
đối diện, tuy nhiên hai người không biết nói gì với nhau.
“Cộc cộc cộc!” Có tiếng
gõ cửa nhẹ nhàng. Cô phục vụ đi vào, tay bưng chiếc khay có 1 bông hồng đỏ
tươi, nói: “Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc
đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng vẫn là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi
chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi.”
Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10
năm về trước. Ngày đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, 2 bàn tay trắng, bắt
đầu xây tổ ấm từ số 0. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố
bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy
10 mét vuông. Đời sống cơ cực, tuy nhiên anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc.
Tết Valentine đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị
bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá. 10 năm rồi,
cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi,
hai mắt ngấn lệ, xua tay nói: “Thôi, thôi, khỏi cần.”
Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không
mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói: “Không, phải tặng.”
Cô phục vụ cầm bông hồng lên, “xoèn xoẹt” một cái, bẻ làm
đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan
trong cốc.
“Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn
thứ ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi
tôi”. Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.
“Em… anh…” Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh
bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói
nên lời.
“Phụt!” Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài
vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào.
“Chuyện gì thế?” Anh chị vội đứng lên.
“Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên!” Bên
ngoài có người kêu thét lên. “Anh!” Chị ép vào người anh, “em sợ!”
“Đừng sợ!” Anh ôm chặt lấy chị, “Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh.
Chúng mình chạy ra ngoài đi.”
Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có
chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói: “Xin lỗi anh chị, đây là món “Sự lựa chọn từ
đáy lòng” của nhà hàng gửi tới anh chị.”
Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị
nói: “Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật. Anh cảm thấy
chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng ký lại!”.
Suýt chút nữa thì anh chị đã đánh mất nhau
Chị cắn môi: “Anh nói thật lòng đấy chứ?”
“Thật! Anh hiểu rồi.” Cô ơi, cho thanh toán.
Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu
màu hồng rất đẹp nói: “Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của
nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là “Phiếu thanh toán vĩnh viễn”, mong anh chị cất
giữ mãi mãi.”
Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe. “Anh làm sao thế?” Chị lo lắng hỏi.
Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói: “Anh có lỗi với em, mong em tha
thứ.”
Chị cầm tấm phiếu đọc: “Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay
làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng
săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con
cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh
khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai… Đó là vợ anh”.
“Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá.” Chị
đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem. Anh mở ra đọc: “Một mình gánh vác
trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược
chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối
với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao
mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con… Đấy là chồng em”.
Anh chị ôm lấy nhau, khóc lên thành tiếng.